Name: Jung Ji-Hoon, Bi (Rain)
Birthday: June 25, 1982
Height/Weight: 185cm/75kg
Blood Type: O
Education: Kyung Hee University Post Modern Music Department
Hobbies: watching movies, listening to music, shoes and apparel collection
Fave Actor: Charlie Chaplin and Han Seok-kyu
Fave Musician: Michael Jackson, Janet Jackson, Usher
Special Talent: Everything about acting and dance
Actor:
2006: Movie "I'm a Cyborg, It's OK"
2005: KBS Drama "A Love to Kill"
2004: KBS mini series "Full House"
Program rating of KBS mini series ?Full House?
*Hong Kong 52% * Thailand 64%
*Philippines 59% * Indonesia 78%
"Full House" will be show within 2005 : JAPAN, CHINA Average program rating of ASIA : more than 50%
2003: KBS mini series "Sang Du, Let's Go to School"
2002: SBS sitcom "Orange"
Singer
Albums:
2006: - Eternal Rain [Japanese Album]
-Rain's World
2004: It's Raining
2003: Running Away from the sun
2002: Bad Guy
Single
- Move On [9/2006]
- Sad Tango [1/2006]
- Fell So Right [06/2006]
(Japanese launched)
Rainy Day Concert Tour
02/2006
- New York 5,000 seat (sold out)
- Thailand BKK 30,000seat (sold out)
01-12/2005
- Seoul, KOREA 12,000 seats (sold out)
- Busan, KOREA 10,000 seats (sold out)
- Tokyo, JAPAN 12,000 seats (sold out)
- Osaka, JAPAN 8,000 seats
- Budokan, JAPAN 20,000 seats
- Hong Kong 20,000 seats
- Beijing, CHINA 40,000 seats
- Taipei 30,000 seats (sold out)
Awards:
2006
IFPI Hong-Kong Best-selling Album Award-Korean, Japanese best singer Award
Hong Kong RTHK ?international popular music Award? biannual award
- New Artist Award
- This year?s best Korean album sales Award
2005
MTV ASIA AID Male Performer Award MTV Korea Channel V Best Single Award
MTV Japan Best Buzz Asia Award
MTV China-CCTV Mandarin Music Honors Award
KBS Actor Netizen Award
2004
KBS Best Actor Award
MBC Top 10 Artist Award
KBS Artist of the Year
SBS Male Performer of the Year Award
KBS actors award - Best couple Award - actor Award - Male Artist Award
2003
M.NET Male Artist Award
KMTV Male Artist Award
MBC Top 10 Artist Award
KBS Male Artist Award
Male Performer of the Year Award
KBS New actor Award - KBS New actor Netizen Award
2002
M.NET Male Artist Award
KMTV New Male artist
MBC Top 10 New Artist Award
New Artist Golden Disc Award
SBS New Male Performer of the Year Award
Modeling
2006
BMW Model for 2006 - Sport Car Z4
LG Model for 2006 - Notebook (Korea)
Girodano for 2006 - Clothing line career (Korea)
XTM for 2006 - Cable TV (Korea)
AFLAC Model for 2006 - Insurance (Japan)
SONY&BANDAI for 2006 ? Game title for PSP (Japan)
DHC for 2006 - Cosmetics (Hong Kong, China, Taiwan)
Pepsi for 2006 - Carbonated Drinks (Hong Kong, China, Taiwan)
2005
DOHC Model for 2005 - Clothing line career (Korea)
2004~2006
Pantech for 2004-2006 - Mobile Phone (China)
WEBSITES
KOREA
http://www.jype.com/club.main.index....p_club_id=rain
http://cafe.daum.net/benamoo
http://www.raintime.co.kr/
http://www.fanrain.com/
http://rainmaker.cn/
http://jungjihun.com/
http://www.kbs.co.kr/drama/sangdoo/
http://cafe.daum.net/forrain
http://www.jeongjihun.com/
Japan
http://www.rain-official-club-japan.com/
http://www.wowkorea.jp/rain/
http://deedee.rdy.jp/index.htm
http://user.chol.com/~maungga/
http://www.geocities.jp/jihoon_club/
http://raincloud.web.infoseek.co.jp/
http://www.h5.dion.ne.jp/~rainlove/
China/Hongkong
http://www.rain.com.cn/bbs/
http://www.rainchina.net/
http://www.cloudchina.com/bbs/index.php
http://book3355.com/rainsnow/
http://www.cloudhk.com/
http://www.rainydayhk.com/
http://www.rainhk.com/bbs/index.php
http://www.rain-asia.com/
Singapore
http://raindezvous.11.forumer.com/
http://www.rainsingapore.com/
Taiwan
http://cloud-taiwan.net/discuz/index.php
Thailand
http://www.popcornfor2.com/stars/Bi.php
http://geocities.com/jungjihoonth//
http://jungjihoonth.invisionplus.net/
France
http://bi-rain.skyblog.com/
Vietnam
http://www.bi-rain.net.tf/
http://www.dienanh.net/forums/index.php?showforum=163
http://www.rainiumvietnam.com/
www.rainvietnam.com
Indonesia
http://s11.invisionfree.com/RainIndonesia/index.php?
Brazil/Europe/US/
http://s6.invisionfree.com/sexybi
Philippines
http://rainphilippines.10.forumer.com/
http://purelyrain.proboards34.com/
Canada/Australia/International
http://s13.invisionfree.com/Rain_International
Rain (tên thật là Jeong Ji Hoon hay Jung Ji Hoon, tiếng Hàn : 정지훈, tiếng Hán : 鄭智薰, sinh ngày 25/6/1982 ở Seoul) là nam ca sĩ Hàn Quốc nổi tiếng với dòng nhạc R&B và pop. Anh trở thành một gương mặt quen thuộc với làng âm nhạc ở khu vực châu Á- bao gồm Nhật Bản, Hong Kong, Đài Loan, Trung Quốc, Malaysia , Thái Lan, Việt Nam – là một trong những ngôi sao dẫn đầu của “Làn sóng Hàn Quốc” , hay còn gọi là Hallyu. Anh được xem như một “Usher” hay “Justin Timberlake của châu Á” . Vào tháng 4/2006, tạp chí uy tín Times đã xếp Rain vào danh sách những người có ảnh hưởng nhất trong làng giải trí thế giới.
Anh được biết với nhiều cái tên được đặt ra do sự thông dụng của từ “mưa”. Ở phương Tây, anh được biết đến với tên tiếng Anh: Rain. Ở Hàn Quốc, “비” là tên của anh (được phát âm giống như chữ cái B trong tiếng Anh), nghĩa là “mưa”. Ở Nhật Bản ,anh được gọi bằng cái tên “ピ” được phát âm như “Pi” . Còn ở Trung Quốc, Rain được đặt tên là “Yue” ( 雨 ), cũng có nghĩa là ‘mưa’.
== BIOLOGY ==
Sự yêu thích dòng nhạc R&B và Hiphop của Rain bắt đầu khi anh bước vào năm lớp 6.Anh là thành viên của một nhóm nhảy với tên gọi ‘ Fanclub’. Sau khi nhóm tan rã, Rain vẫn tiếp tục việc nhảy của mình và tham gia nhiều hoạt động nghệ thuật khác. Tuy nhiên, anh đã từng bị từ chối rất nhiều bởi vì ngoại hình không được khá lắm. Trong một cuộc phỏng vấn với đài CNN,anh đã nhắc lại lời của một người đã từ chối mình :“Bước nhảy của anh thì rất tuyệt,nhưng chúng tôi không thể chọn anh được vì đôi mắt của anh chỉ có một mí mà thôi.” Cuối cùng, Rain tham gia cuộc thi âm nhạc do một công ty Hàn Quốc, Công ty Giải trí JYP. Park Jin Young, JYP’s CEO, cảm thấy thích thú với Rain và ông đã nhận lời dẫn dắt Rain. Trong những năm đầu tập luyện, Rain là một vũ công cho Park Ji Yoon và Park Jin Young- được biết đến với cái tên JYP.
Cuối cùng, album đầu tay của anh cũng ra mắt khán giả vào năm 2002, và anh đă dùng nghệ danh của mình :Rain. “ Bad Guy” chính là ca khúc “đỉnh nhất ” trong album này.Sau đó, anh tạm gác sự nghiệp ca sĩ để bắt đầu một công việc hoàn toàn mới: một diễn viên chính trong “ Tìm lại tình yêu” ( Sang Doo, Let’s go to school !) - bộ phim truyền hình đầu tiên của Rain. Tiếp sau thành công trong cả hai lĩnh vực, Rain phát hành album thứ hai của mình : “How to avoid the sun” , với điểm nhấn là ca khúc cùng tên với album: “How to avoid the sun”.
Năm 2004, anh lại góp mặt trong một bộ phim truyền hình khác có tên “Full House”, bộ phim mà sau này đã trở thành một hiện tượng ở châu Á. Đây là một trong những phim truyền hình có tỉ lệ xem cao nhất với 30% sau mỗi tập phim.Nó đã làm “mưa gió” ở các nước trong khu vực châu Á như Philippines, Indonesia, Singapore, Việt Nam, Trung Quốc và Nhật Bản.“Full House” đã đưa tên tuổi của Rain vượt ra toàn châu Á. Với diễn xuất rất tự nhiên của mình, Rain đã giành được giải thưởng “Nam diễn viên xuất sắc nhất” trong lễ trao giải điện ảnh của đài truyền hình lớn nhất Hàn Quốc- KBS .
== INTERNATIONAL RECOGNITION ==
Album thứ ba “It’s Raining” đã bán được hơn 1 triệu bản ở châu Á. Theo báo cáo của JYPE với KOCCA (Korea Culture & Content Agency), thì “It’s Raining” đã đứng đầu trong số các album bán được ở một số quốc gia (tính đến ngày 29/12/2005) như Nhật Bản (100,000 bản), Trung Quốc (500,000 bản), Đài Loan (70,000 bản), Thái Lan (150,000 bản), Indonesia (50,000 bản), và Hàn Quốc (154,000 bản).Với tổng số lượng bán ra là hơn 1,074,000 bản, album này đã trở thành album thành công và bán chạy nhất của Rain. Concert đầu tiên- Rainy Day- được tổ chức tại Hàn Quốc và Nhật Bản, đã bán hết vé kể từ ngay ngày đầu tiên phát hành.
Vào năm 2004,Rain đã tạo nên một tiếng vang lớn bằng việc giành được giải thưởng MTV Asia Grand Slam ở các quốc gia có kênh MTV Châu Á. Anh cũng trở thành Ca sĩ Hàn Quốc được yêu thích nhất tại lễ trao giải MTV Asia Aid 2005 tại Bangkok ; giải Nghệ sĩ Châu Á của Channel [V] Thái Lan ; Nghệ sĩ Châu Á nổi tiếng nhất tại MTV Music Video ở Nhật Bản năm 2005 (anh đã biểu diễn trước các ca sĩ nổi tiếng trên khắp thế giới như Hoobastank hay Ashanti); giải Nghệ sĩ Hàn Quốc hay nhất trong đêm trao giải MTV-CCTV Mandarin Music Honors ở Bắc Kinh. Rain cũng là ca sĩ Châu Á đầu tiên được mời đến lễ trao giải MTV Video Music ở Miami, cũng như giải MTV Latin Video Music ở Mexico vào năm 2005.
Tất cả những sự kiện trên của Rain đã khiến cho giới truyền thông phải chú ý tới, đặc biệt là cuộc phỏng vấn trên đài CNN trong chương trình “Talk Asia”. Rain còn giành được giải Ca sĩ Hàn Quốc xuất sắc nhất trong chương trình Mandarin Music Honors tại Đài Loan vào năm 2005.
Rain bắt đầu chuyến công diễn Rainy Day 2005 tại thành phố Seoul, rồi tới Tokyo và Hong Kong. Vé chương trình đã được bán hết sạch , một phần do sự nồi tiếng, một phần do những màn trình diễn hết sức ấn tượng của anh. Vé cho buổi biểu diễn đầu tiên tại Nhật Bản vào 2005 tại Tokyo International Forum đã được bán hết sạch chỉ trong vòng MƯỜI GIÂY sau khi được phát hành. Trường hợp tương tự đã xảy ra tại Đài Loan và Hong Kong cũng trong chuyến lưu diễn này của Rain. Dự định xa hơn của Rain chính là Trung Quốc, và một chương trình ca nhạc đặc biệt đã diễn ra tại trung tâm Bắc Kinh.
== FAME IN THE U.S ==
Rain là một trong hai người Châu Á được tạp chí Times bình chọn là “100 người có ảnh hưởng nhất thế giới” (người còn lại là đạo diễn nổi tiếng người Trung Quốc Lý An). Tạp chí này nói rằng Rain có thể sẽ hợp tác với P.Diddy trong tương lai. Điều này bắt đầu được nói từ sau buổi biểu diễn của anh tại Madison Square Garden vào tháng 2/2005. Hai ngày sau, “Rainy Day 2005” đã được quảng bá và được tài trợ bởi một công ty Châu Á : Rainstone Live. Vé cũng được bán hết chỉ trong vòng vài ngày sau khi được tung ra.
Buổi biểu diễn tại MSG với sự góp mặt của Park Jin Young đã được mở đầu bằng tiết mục của Lim Jeong Hee (hay JLim). JoJo, Omarion, và P.Diddy là những vị khách mời đặc biệt cho buổi biểu diễn.
Có nguồn tin cho rằng Rain sẽ bắt tay hợp tác với nam ca sĩ dòng nhạc R&B Omarion- từng là giọng ca chính trong ban nhạc Hip-hop B2K ;người đã góp mặt trong bộ phim “You Got Served”. Sau khi bộ phim điện ảnh đầu tiên “I’m a cyborg, but that’s okay” đóng máy vào đầu tháng 6/2006, anh sẽ đến Mỹ để bàn bạc chi tiết về việc song ca với nam ca sĩ Omarion và gặp gỡ với những chuyên gia sẽ giúp đỡ cho anh trong chuyến lưu diễn sắp tới. Rain đã gặp Omarion thông qua Park Jin Young- người đang viết nhạc cho album hiện thời của Omarion. Rain và Omarion cũng đang là bạn của nhau sau buổi biểu diễn tại MSG-nơi mà Omarion đã nhảy ca khúc “Bad Guy”- theo JYP. JYP cũng nói rằng có thể hai người sẽ cùng hợp tác trong một bộ phim trong một ngày không xa .
Trong cuộc phỏng vấn với Yonhap News vào ngày 4/6, JYP đã nói rằng cả hai sẽ thu âm chung một ca khúc vào lần tiếp theo khi Rain trở lại Mỹ. Ca khúc “Man Up” sẽ được phát hành dưới dạng single kỹ thuật số ở cả Hàn Quốc và Mỹ cùng với album thứ 13 của Omarion có tên 21. Tuy nhiên,ca khúc này đã được phát hành sớm do một thoả thuận chung giữa cả hai công ty thu âm.
Buổi biểu diễn mới nhất của Rain đã diễn ra tại Las Vegas,Nevada vào 23-24/12/2006. Vé của buổi diễn đã được bán hết chỉ trong vòng vài tuần đầu sau khi được phát hành.
== RAIN’S WORLD ==
Album thứ tư được mong chờ của Rain cuối cùng cũng được tung ra ở Hàn Quốc vào ngày 14/10/2006 với tên gọi “Rain’s World”, và ở nước ngoài vào 16/12/2006. Hai ca khúc chủ đề trong album này là “I’m Coming” và “In my bed”.
Anh đã khởi động “Rain’s Coming Tour” của mình bằng buổi biểu diễn tại sân vận động Jamsil ở Hàn Quốc vào ngày 13/10/2006. Showcase này là một chương trình miễn phí cho hơn 40 000 fan. Rain’s Asian sẽ có sự tham gia dàn dựng của một vài đạo diễn nổi tiếng của Hollywood như Jamie King, Roy Bennett- người từng dàn dựng tour diễn cho Michael Jackson, Ricky Martin, Madonna, U2, Britney Spears, và Rolling Stone. Giá vé xem biểu diễn sẽ trên mức 100USD.
== PHIM TRUYỀN HÌNH ==
[2002] Orange (오렌지) – Sitcom
[2003] Sang Doo! Let’s go to school (상두야 학교가자!) – Drama
[2004] Full House (풀하우스) –Drama
[2005] A love to kill (이 죽일놈의 사랑) –Drama
Tìm lại tình yêu (Sang Doo!Let’s go to school) nhận được nhiều lời khen. Tuy nhiên, Full House (Ngôi nhà hạnh phúc-2004), đóng chung với nữ diễn viên Song Hye Kyo, được đánh giá là thành công hơn rất nhiều. Bộ phim dựa trên cuốn truyện tranh cùng tên kể về chuyện tình giữa một cô gái bình thường với một nam diễn viên nổi tiếng.
Tình yêu chí mạng (A love to kill) là bộ phim truyền hình gần nhất và được chiếu ở nhiều quốc gia châu Á, trong đó Rain vào vai một vệ sĩ bảo vệ cho một nữ diễn viên, tìm cách trả thù cho người anh trai của mình đã bị cô bỏ rơi.
== PHIM ĐIỆN ẢNH ==
[2006] I’m a cyborg, but that’s okay
“I’m a cyborg, but that’s okay” của đạo diễn Park Chan Wook là bộ phim điện ảnh đầu tay của Rain. Hai nhân vật chính sống trong một bệnh viện tâm thần và họ đã yêu nhau. Bộ phim đã được ra mắt công chúng vào 7/12/2006 và đã nhận được rất nhiều lời nhận xét của giới nghệ thuật.Phim sẽ sớm được phát hành rộng rãi trên thế giới.
[1] Childhood
I still can't believe that I'm a singer. Sometimes when I fine my CD among those I own while I arrange them, I feel my heart swelling. It is a true happiness to me that there will be people somewhere who will listen and follow after my dance just like I modeled myself after the dances and songs of Seotaeji and Boys and Deux when I dreamt of becoming a singer. I used to live near Hongik University when I was a child. My mother passed away two years ago, and I now I live with two others, my father and my sister. My sister who's 3 years younger than me (I was born in 1982 and my real name is Jeong Jihun) is so blunt that we are not so close at that time. Both of us are taciturn and we hardly exchange more than two or three sentences all day. I am told that I used to like going out without telling anyone when I was young. There is one incident I remember faintly. It's my leaving home when I was 4. My parents came home from work together but they couldn't find me. So they called the police for adjunction of disappearance and looked for me here and there almost in insanity, but still couldn't find me. A day went by and my parents got a phone call. They said they found me in Ganghwa-do. There was a bus terminal in front of our place, and I think I might have taken the bus from there. They saw the contact number on my wrist band in Ganghwa-do and called my family. Although I can't remember clearly, I have a faint memory of a lady who helped me get on the bus.
Tôi vẫn không thể tin được rằng mình đã trở thành một ca sĩ. Đôi khi tôi tìm thấy CD của chính mình khi tôi sắp xếp đống CD trong nhà, tim tôi gần như run lên vì xúc động. Thật sự là một cảm giác hạnh phúc khi trở thành thần tượng của một ai đó, giống như giấc mơ mà tôi từng rất khao khát khi tôi xem Seotaeji, Boys, Deux...Tôi ước mơ trở thành một ca sĩ...
Tôi tên thật là Jeong JiHun, sinh năm 1982. Tôi sống ở gần ĐH Hongik khi tôi còn nhỏ. Mẹ tôi qua đời 2 năm trước, vì vậy tôi sống với cha và em gái. Em gái của tôi lầm lì đến đỗi chúng tôi không thể thân thiết với nhau được. Thực ra thì cả 2 chúng tôi đều ít nói, và ít khi nào nói với nhau hơn 2, 3 câu 1 ngày. Tôi thường đi ra ngòai mà không xin phép. Có một việc đã xảy ra, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Đó là lần tôi rời khỏi nhà khi tôi lên 4. Và khi cha mẹ tôi trở về, họ đã không tìm thấy tôi. Họ gọi điện cho cảnh sát, chạy khắp nơi tìm tôi trong hoảng hốt. Nhưng họ vẫn không tìm thấy tôi....Một ngày trôi qua và có 1 người gọi điện cho cha tôi và bảo là tôi đang ở Ganghwa-do. Tôi nghĩ là tôi đã đến đó bằng cách đón chuyến xe buýt trước nhà Và chắc hẳn ai đó thấy số trên cặp xách của tôi và gọi cho gia đình tôi...Tôi vẫn không thể nhớ rõ, có lẽ một người phụ nữ đã giúp tôi lên xe buýt.
[2] I've been an introvert from the begining
Even when I was young, I had been introversive and taciturn like now. It still takes me a long time to get close to people. But once I become close, I talk so much that I am surprised that I can speak so well. I didn't have much talent in studying when I was in elementary school and let the day go by without saying a word. So it was natural that I didn't have a girlfriend who liked me. I was an unnoticeable student in class. If there was anything that people would notice about me is that I was a bit tall. I was always the third or fourth tallest boy in the class. I would always sit there quietly, but one day I stirred it up. It was at the talent show competition among classes during the school trip when I was in the 6th grade. Our class's turn was closing in and nobody volunteered. I kept on watching and felt impatient so told them that I will enter the competition to represent our class. But the response of the kids in our class was much less than flattering. I could hear them say slanders about me from here and there, saying 'why is he representing us?' I got proud and finally it was our class's turn. I stood on the stage. The children concentrated on me and the music was on. I told myself to 'show them something' and danced the dances I saw on the TV and street without a second thought. There was a burst of clapping hands as my stage was over. I felt the fulfilling emotion for the first time, and a thought crossed my mind suddenly. It said, 'Yes, it's dance.'
Khi tôi còn nhỏ, tôi là người khá trầm cảm và nội tâm. Điều này khiến tôi khó kết bạn với người khác, Nhưng...mỗi lần đã thân thiết với một ai đó thì tôi nói nhiều đến mức cả tôi cũng phải ngạc nhiên). Tôi không đạt được nhiều kết quả xuất sắc tại trường. Và dĩ nhiên là tôi không có bạn gái . Tôi không phải là một học sinh nổi trội ở bất cứ mặt nào, trừ việc cao . Nếu có 1 điểm gì đó làm người khác chú ý đến tôi thì đó vì tôi luôn nằm trong top 5 người cao nhất lớp. Tôi luôn ngồi trong lớp, yên lặng.
Và đến một ngày mọi việc đã thay đổi tất cả...Đó là một cuộc thi tài năng giữa các lớp diễn ra vào lúc tôi học lớp 6 nhưng lớp tôi không có ai xung phong. Tôi đứng nhìn những người bạn khác và cảm thấy càng lúc càng mất kiên nhẫn. Và...thật không tin được...tôi đã nói với bạn tôi rằng tôi sẽ thay mặt lớp dự cuộc thi này! Tuy nhiên, sự hưởng ứng của họ không nhiều...Tôi nghe thấy những lời không tốt về mình như "Tại sao nó đại diện cho lớp mình được chú?"...Cuối cùng thì cũng tới lượt lớp tôi. Tôi đứng trên sân khấu...Họ tập trung vào tôi...Nhạc trỗi lên...Tôi tự nhủ sẽ cho bọn họ thấy...Tôi bắt đầu thực hiện những động tác mà đã xem được trên TV, ngày 1 nhanh hơn...Nhảy..Tôi nhảy...và cứ nhảy ….đến khi màn biểu diễn của tôi kết thúc, những tràng pháo tay vang lên. Tôi cảm thấy cảm xúc hoàn công lần đầu tiên trong đời mình, một ý nghĩa thoáng qua trong đầu tôi “ah, đó chính là nhảy”.
[3] Depression and an urge to kill myself
I entered Sungmun Junior High as I awakened to dance. By looks, anyone could tell that I was a disorderly student by appearance. In order to learn how to dance, I hung out with older boys who were disorderly and neglected school works. Although they took my money and clothes, I followed them because of one reason that I have to learn how to dance. There was a time when we got caught by the police and taken to the police station while we were practicing at the park near Hongik University because we didn't have anywhere to go and practice dancing and people around us pointed at us saying we are disorderly students. I lied to my father that I am going to the library to study, and there was nothing I could do but neglect my studies because I was busy dancing. As this went on, my grades got worse and worse. I sat for the fist exam of my junior high, and I got average score of 45. It was something I could get by guessing instead of going through the questions. But since I was so tired out dancing that I slept during the examination without solving the questions. Frankly, I was also shocked by the results. My father didn't even treat me like his own son. He told me to leave home and didn't even look at me. If my father had beaten me or gotten extreme with me, I could have become perversed, but I gave myself a lot of thoughts seeing my father like that. As I came to talk to nobody in the family, I fell into a depression and there were time when I even felt the urge to kill myself. So I worried myself sick over it and decided that I need to go better in studies than this, so I committed myself to reading and could recover my scores to a degree.
Thời gian sau, tôi theo học tại trường TH Sungmun . Bất cứ ai lần đầu gặp tôi đều nghĩ tôi là 1 học sinh quậy phá Để học nhảy, tôi đã bỏ thời gian để đi theo những đàn anh khác trong trường, những người bị cho là cá biệt và lêu lổng. Dù họ lấy tiền và đồ đạc của tôi, tôi vẫn đi theo họ vì tôi muốn được học nhảy. Một lần khi chúng tôi luyện tập tại 1 công viên gần ĐH Hongkir (vì chúng tôi không thể tìm ra nơi nào khác), những người xung quanh ấy đã mắng chúng tôi là đồ hư hỏng...Chúng tôi đã bị rượt đuổi và bị bắt lên đồn cảnh sát...Tôi đã nói dối với cha tôi là tôi đến thư viện để học...Tôi càng ngày càng xao lãng việc học vì tôi cần thời gian để tập nhảy..Và điểm số của tôi ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Điểm trung bình của kì thi đầu tiên của tôi là 45. Sự thật là tôi đã đoán nhiều hơn là thực sự suy nghĩ về các câu hỏi. Tôi quá mệt vì nhảy, và tôi ngủ suốt giờ thi thay vì làm bài. Nhưng thực ra thì tôi cũng bị sốc về kết quả. Cha tôi thậm chí không thèm nhìn mặt tôi và đuổi tôi ra ngoài. Nếu cha tôi đánh tôi, có lẽ tôi sẽ trở nên thật sự hư hỏng. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi thấy cha tôi như vậy. Tôi không thể nói chuyện với bất cứ ai trong gia đình. Tôi chìm vào sự chán chường..Và đôi lúc là muốn tự vẫn! tôi đã nghĩ đến cái chết những 3 lần. Nhưng rôi tôi vượt qua nó và quyết định là mình phải cố gắng học tốt hơn. Tôi bắt đầu lao vào học tập.
I still can't believe that I'm a singer. Sometimes when I fine my CD among those I own while I arrange them, I feel my heart swelling. It is a true happiness to me that there will be people somewhere who will listen and follow after my dance just like I modeled myself after the dances and songs of Seotaeji and Boys and Deux when I dreamt of becoming a singer. I used to live near Hongik University when I was a child. My mother passed away two years ago, and I now I live with two others, my father and my sister. My sister who's 3 years younger than me (I was born in 1982 and my real name is Jeong Jihun) is so blunt that we are not so close at that time. Both of us are taciturn and we hardly exchange more than two or three sentences all day. I am told that I used to like going out without telling anyone when I was young. There is one incident I remember faintly. It's my leaving home when I was 4. My parents came home from work together but they couldn't find me. So they called the police for adjunction of disappearance and looked for me here and there almost in insanity, but still couldn't find me. A day went by and my parents got a phone call. They said they found me in Ganghwa-do. There was a bus terminal in front of our place, and I think I might have taken the bus from there. They saw the contact number on my wrist band in Ganghwa-do and called my family. Although I can't remember clearly, I have a faint memory of a lady who helped me get on the bus.
Tôi vẫn không thể tin được rằng mình đã trở thành một ca sĩ. Đôi khi tôi tìm thấy CD của chính mình khi tôi sắp xếp đống CD trong nhà, tim tôi gần như run lên vì xúc động. Thật sự là một cảm giác hạnh phúc khi trở thành thần tượng của một ai đó, giống như giấc mơ mà tôi từng rất khao khát khi tôi xem Seotaeji, Boys, Deux...Tôi ước mơ trở thành một ca sĩ...
Tôi tên thật là Jeong JiHun, sinh năm 1982. Tôi sống ở gần ĐH Hongik khi tôi còn nhỏ. Mẹ tôi qua đời 2 năm trước, vì vậy tôi sống với cha và em gái. Em gái của tôi lầm lì đến đỗi chúng tôi không thể thân thiết với nhau được. Thực ra thì cả 2 chúng tôi đều ít nói, và ít khi nào nói với nhau hơn 2, 3 câu 1 ngày. Tôi thường đi ra ngòai mà không xin phép. Có một việc đã xảy ra, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Đó là lần tôi rời khỏi nhà khi tôi lên 4. Và khi cha mẹ tôi trở về, họ đã không tìm thấy tôi. Họ gọi điện cho cảnh sát, chạy khắp nơi tìm tôi trong hoảng hốt. Nhưng họ vẫn không tìm thấy tôi....Một ngày trôi qua và có 1 người gọi điện cho cha tôi và bảo là tôi đang ở Ganghwa-do. Tôi nghĩ là tôi đã đến đó bằng cách đón chuyến xe buýt trước nhà Và chắc hẳn ai đó thấy số trên cặp xách của tôi và gọi cho gia đình tôi...Tôi vẫn không thể nhớ rõ, có lẽ một người phụ nữ đã giúp tôi lên xe buýt.
[2] I've been an introvert from the begining
Even when I was young, I had been introversive and taciturn like now. It still takes me a long time to get close to people. But once I become close, I talk so much that I am surprised that I can speak so well. I didn't have much talent in studying when I was in elementary school and let the day go by without saying a word. So it was natural that I didn't have a girlfriend who liked me. I was an unnoticeable student in class. If there was anything that people would notice about me is that I was a bit tall. I was always the third or fourth tallest boy in the class. I would always sit there quietly, but one day I stirred it up. It was at the talent show competition among classes during the school trip when I was in the 6th grade. Our class's turn was closing in and nobody volunteered. I kept on watching and felt impatient so told them that I will enter the competition to represent our class. But the response of the kids in our class was much less than flattering. I could hear them say slanders about me from here and there, saying 'why is he representing us?' I got proud and finally it was our class's turn. I stood on the stage. The children concentrated on me and the music was on. I told myself to 'show them something' and danced the dances I saw on the TV and street without a second thought. There was a burst of clapping hands as my stage was over. I felt the fulfilling emotion for the first time, and a thought crossed my mind suddenly. It said, 'Yes, it's dance.'
Khi tôi còn nhỏ, tôi là người khá trầm cảm và nội tâm. Điều này khiến tôi khó kết bạn với người khác, Nhưng...mỗi lần đã thân thiết với một ai đó thì tôi nói nhiều đến mức cả tôi cũng phải ngạc nhiên). Tôi không đạt được nhiều kết quả xuất sắc tại trường. Và dĩ nhiên là tôi không có bạn gái . Tôi không phải là một học sinh nổi trội ở bất cứ mặt nào, trừ việc cao . Nếu có 1 điểm gì đó làm người khác chú ý đến tôi thì đó vì tôi luôn nằm trong top 5 người cao nhất lớp. Tôi luôn ngồi trong lớp, yên lặng.
Và đến một ngày mọi việc đã thay đổi tất cả...Đó là một cuộc thi tài năng giữa các lớp diễn ra vào lúc tôi học lớp 6 nhưng lớp tôi không có ai xung phong. Tôi đứng nhìn những người bạn khác và cảm thấy càng lúc càng mất kiên nhẫn. Và...thật không tin được...tôi đã nói với bạn tôi rằng tôi sẽ thay mặt lớp dự cuộc thi này! Tuy nhiên, sự hưởng ứng của họ không nhiều...Tôi nghe thấy những lời không tốt về mình như "Tại sao nó đại diện cho lớp mình được chú?"...Cuối cùng thì cũng tới lượt lớp tôi. Tôi đứng trên sân khấu...Họ tập trung vào tôi...Nhạc trỗi lên...Tôi tự nhủ sẽ cho bọn họ thấy...Tôi bắt đầu thực hiện những động tác mà đã xem được trên TV, ngày 1 nhanh hơn...Nhảy..Tôi nhảy...và cứ nhảy ….đến khi màn biểu diễn của tôi kết thúc, những tràng pháo tay vang lên. Tôi cảm thấy cảm xúc hoàn công lần đầu tiên trong đời mình, một ý nghĩa thoáng qua trong đầu tôi “ah, đó chính là nhảy”.
[3] Depression and an urge to kill myself
I entered Sungmun Junior High as I awakened to dance. By looks, anyone could tell that I was a disorderly student by appearance. In order to learn how to dance, I hung out with older boys who were disorderly and neglected school works. Although they took my money and clothes, I followed them because of one reason that I have to learn how to dance. There was a time when we got caught by the police and taken to the police station while we were practicing at the park near Hongik University because we didn't have anywhere to go and practice dancing and people around us pointed at us saying we are disorderly students. I lied to my father that I am going to the library to study, and there was nothing I could do but neglect my studies because I was busy dancing. As this went on, my grades got worse and worse. I sat for the fist exam of my junior high, and I got average score of 45. It was something I could get by guessing instead of going through the questions. But since I was so tired out dancing that I slept during the examination without solving the questions. Frankly, I was also shocked by the results. My father didn't even treat me like his own son. He told me to leave home and didn't even look at me. If my father had beaten me or gotten extreme with me, I could have become perversed, but I gave myself a lot of thoughts seeing my father like that. As I came to talk to nobody in the family, I fell into a depression and there were time when I even felt the urge to kill myself. So I worried myself sick over it and decided that I need to go better in studies than this, so I committed myself to reading and could recover my scores to a degree.
Thời gian sau, tôi theo học tại trường TH Sungmun . Bất cứ ai lần đầu gặp tôi đều nghĩ tôi là 1 học sinh quậy phá Để học nhảy, tôi đã bỏ thời gian để đi theo những đàn anh khác trong trường, những người bị cho là cá biệt và lêu lổng. Dù họ lấy tiền và đồ đạc của tôi, tôi vẫn đi theo họ vì tôi muốn được học nhảy. Một lần khi chúng tôi luyện tập tại 1 công viên gần ĐH Hongkir (vì chúng tôi không thể tìm ra nơi nào khác), những người xung quanh ấy đã mắng chúng tôi là đồ hư hỏng...Chúng tôi đã bị rượt đuổi và bị bắt lên đồn cảnh sát...Tôi đã nói dối với cha tôi là tôi đến thư viện để học...Tôi càng ngày càng xao lãng việc học vì tôi cần thời gian để tập nhảy..Và điểm số của tôi ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Điểm trung bình của kì thi đầu tiên của tôi là 45. Sự thật là tôi đã đoán nhiều hơn là thực sự suy nghĩ về các câu hỏi. Tôi quá mệt vì nhảy, và tôi ngủ suốt giờ thi thay vì làm bài. Nhưng thực ra thì tôi cũng bị sốc về kết quả. Cha tôi thậm chí không thèm nhìn mặt tôi và đuổi tôi ra ngoài. Nếu cha tôi đánh tôi, có lẽ tôi sẽ trở nên thật sự hư hỏng. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi thấy cha tôi như vậy. Tôi không thể nói chuyện với bất cứ ai trong gia đình. Tôi chìm vào sự chán chường..Và đôi lúc là muốn tự vẫn! tôi đã nghĩ đến cái chết những 3 lần. Nhưng rôi tôi vượt qua nó và quyết định là mình phải cố gắng học tốt hơn. Tôi bắt đầu lao vào học tập.
[4] I promised my dad that I will not do anything bad
Although I hung out with scarey boys to learn how to dance, I promised my father that I will never smoke and do bad things. I still keep my words about not smoking. Our dancing team practiced hard, and entered the national amateur dance competition held at Lotte World, Jamsil, Seoul to confirming our talent. Although I can't remember what year exactly, Pyo Inbong, the comedian, was the MC of the competition. The name of our danding team was 'Challenger.' I entered the competition with four other guys, and I stood in the middle to dance as I was tall. We didn't receive any award though. Later, I heard from Inbong after I became a singer that Gangta, the singer, had also entered the competition. I took interest in rugby when I was in the second grade of junior high. The boys in ruby club looked cool and I practiced amongst the rugby club members of the school nearby, but I felt like I couldn't do both dance and sports well, so I chose dance. Then it came the last year of junior high and I started to worry about my future. My friend went to liberal arts high schools but I looked for one where I can dance and study at the same time. So, I came to the conclusion of high school for arts. I didn't go to any acting school and I took notes of actors' lines when I watched drama and practiced acting by memorizing them by myself.
Mặc dù tôi vẫn bỏ thời gian lang thang với đám bạn cũ để học nhảy, nhưng tôi đã hứa với cha tôi là sẽ không trở nên hư hỏng. Tôi đã luôn luôn giữ lời hứa của mình về việc không hút thuốc . Tôi cùng những người khác luyện tập 1 cách chăm chỉ và đã thử tham gia cuộc thi nhảy được tổ chức tại Lotte World- Seoul. Tôi không thể nhớ rõ chính xác là vào năm nào, nhưng tôi nhớ, MC của cuộc thi đó là diễn viên hài Pyo Inbong và tên của đội chúng tôi là ''Challenger''. Tôi đứng ở giữa vì tôi là người cao nhất. Tuy nhiên, chúng tôi đã không đạt được giải thưởng nào.
Tôi bắt đầu chú ý đến đội bóng bầu dục của trường khi tôi lên năm hai. Các bạn trong đội rất dễ thương và nhiệt tình. Nhưng tôi nghĩ mình không thể nhảy và chơi bóng tốt trong cùng 1 lúc. Vì vậy tôi đã không tham gia. Tôi thường nhìn các bạn ấy luyện tập vì tôi tập nhảy cách nơi ấy không xa. Bóng bầu dục thật thú vị.
Năm cuối cùng của phổ thông, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình. Tôi muốn 1 ngôi trường mà tôi có thể nhảy và học, vì vậy tôi thi vào 1 trường điện ảnh. Tôi chưa từng học qua 1 khóa diễn xuất nào cả, tôi chỉ chú ý đến hành động của các diễn viên khi tôi xem phim, tìm cách ghi nhớ nó và luyện tập một mình...
[5] I proudly passed the entry exam for Angyang High School of Arts
Since I didn't know anything about acting, I went to the book store, bought all the acting related books and read them all before the entry examination of Angyang High School of Arts. I had to show other special ability, and I looked for something related to dance and decided to prepare mime. I was certain about expressing things with my body. The people who knew me disagreed with me, saying that 'acting is not your thing,' but I worked hard and passed the examination proudly. But now that acting has become a study for me, it didn't look like fun anymore and didn't suit me that well. So, during the freshman year, I passed acting and continued hanging out with the guys and dancing. As people came to know about my dancing, I came to enter various talent shows as the representing competitor and I grabbed the attention of girls as well. Every morning when I go to school and open the locker, there were presents from unknown people. The presents were mostly milk, cakes, flowers and letters. I regret that I didn't try to find out who they were but I was too busy dancing that I didn't have the time to think about girls. In my freshman year, I tried to adapt to acting to a degree, but during the early sophomore year, I came to hate acting classes so much so that I couldn't bear taking it anymore. So I was late for school more than on time and kept my seat during the morning session only, and slipped out during acting training class. So, there I was, indulging myself into dance, and I got 'stamped' as a bad boy.
Tôi đã đến các nhà sách, mua tất cả những cuốn sách nói về diễn xuất trước khi thi vào Angyang High School. Tôi nghĩ là mình phải thể hiện khả năng đặc biệt liên quan đến việc nhảy, tôi đã tìm kiếm và cuối cùng tôi quyết định chọn kịch câm.Tôi rất thích thể hiện tất cả bằng cơ thể của mình. Tuy nhiên, vài người đã không đồng ý và cho rằng diễn xuất không thích hợp với tôi. Nhưng tôi đã cố gắng và thật tuyệt vời là tôi đã vượt qua kì thi một cách đáng tự hào. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là từ đó, nghệ thuật trở thành 1 môn học thực sự, chứ không còn là 1 trò chơi nữa...Suốt những năm học đó, tôi đậu các kì thi và tiếp tục tập nhảy với những người bạn.
Để người khác biết đến khả năng nhảy của mình, tôi đã biểu diễn nhiều tiết mục như một ứng viên đại diện thực sự, và từ đó thì tôi cũng thu hút được khá nhiều sự chú ý của các cô gái. Mỗi ngày tôi đến trường, mở ngăn keó của mình và nhận được rất nhiều món quà vô danh. Các món quà thường là sữa, bánh kẹo, hoa và thư. Tôi hối hận vì đã không thử tìm hiểu xem ai đã gởi chúng, bởi tôi quá bận với việc học nhảy và không thể có thời gian chú ý đến các cô gái. Tôi đã cố gắng học diễn xuất cho tốt, nhưng suốt 2 năm học tôi thực sự nghĩ mình ghét những lớp học diễn . Tôi đến lớp trễ nhìu hơn là đúng giờ và ngồi im tại chỗ trong suốt các buổi, trốn các giờ học... Tôi hầu như lại trở thành 1 chàng trai hư hỏng...
[6] I beat up my teacher with a stick
I'll talk about my 'teacher assault' this time. When I went to Anyang High School or Arts, I beat the buttocks of my teacher because of dance. As I concentrated on dancing and skipped acting team sessions, the senior students started to hate me. They took me to the backyard of the school and beat me up and rebuked me that I shouldn't break the team work. So I changed my mind and decided to 'concentrate on acting than dancing.' But suppressing my desire to dance didn't go too far. One day, I couldn't stand it anymore and ran out of the classroom. The next day, the teacher who was teaching the class came in with a stick. Then, he said, "Beat me with this stick. If you don't, I'll beat other students." There were so many conflicts of thoughts in my head at that moment. Many girls were in the same class and there were only good kids in there. So I thought about what I'm going to do for a bit and beat the teacher's buttocks with the stick. There was nothing I can do at that moment. It was only days before our graduation when the teacher told us about this incident frankly. He said that he never thought that I would really beat him. He used the same trick when he was teaching at another high school for arts, and when teachers play this trick, the student mostly say they are so sorry and cry but we were such a formidable foe.
Lần này tôi sẽ nói về vụ tấn công của tôi vào thầy giáo của mình. Khi tôi đến trường, tôi đã từng đánh thầy của mình vì nhảy.
Khi tôi tập trung vào luyện tập nhảy, và bỏ qua các cuộc họp mặt của đội diễn, những học sinh khác bắt đầu ghét tôi. Họ đưa tôi đến sân sau của trường học, đánh tôi, và cảnh cáo tôi về việc làm hỏng công việc của họ. Tôi đã nghĩ là mình phải tập trung vào học diễn hơn, nhưng những cố gắng của tôi chẳng thể keó dài lâu. Một ngày, tôi không thể chiụ được và trốn khỏi lớp học. và vào ngày tiếp theo, thầy giáo của tôi bước vào lớp với 1 cây gậy. Ông ta đã bảo tôi hãy đánh ông ấy, nếu không thì ông ấy sẽ đánh các học sinh khác. Có rất nhiều mâu thuẫn trong suy nghĩ của tôi. Rất nhiều những cô gái và tất cả học sinh ở đây đều là các đứa trẻ ngoan. Thế nên tôi đã quyết định đứng dậy và cầm lấy cây gậy, đánh vào người thầy giáo...
Và chỉ còn vài ngày trước khi chúng tôi tốt nghiệp, thầy mới kể lại chuyện đó 1 cách thẳng thắn. Ông ta không bao giờ nghĩ là tôi sẽ đánh ông ấy, ông ấy luôn dùng cây gậy đó và tất cả học sinh đều khóc và nói xin lỗi...
[7]Fatal encounter with Park Jinyeong (JYP)
In 2000, the two biggest incidents of my life happened. I met (Park) Jinyeong, who lead me to be a singer, and my mother passed away. I will first talk about how I met Jinyeong. I joined an underground dance team in junior year of my high school. I lived with them, cooking and washing up the dishes, and also danced at the clubs in Itaeweon and Hongik University, which were the "in place" at that time. My family was going through hard times at that time. My father had been in the trade business but after repeated failures, he left us a letter saying that he will return when he's settled and left for Brazil. So, my mother, who had been suffering from diabetes had to support the family. I couldn't understand my mother who kept on working when she was so unwell. I feel that I had been foolish and inconsiderate at that time. I indulged in dance even more as I started to feel dissatisfaction about my parents. One day, I followed a friend who was working as a road manager to a shabby office. Then, oh my, Park Jinyeong walked into the office. That room was the office of Jinyeong's JYP entertainment. Jinyeong saw me, and asked "Can I possibly ask what you do?" I answered, "I dance" and he asked me to send a video tape so he can audition me. 'Wow, will Park Jinyeong, the producer who trained god and Park Jiyun train me to be a singer?' I was so happy at the moment and I sent the tape for audition to him as soon as I came back.
Số mệnh đã đưa tôi đến với Park Jin Yeong (JYP)
Năm 2000, có hai sự kiện lớn đã đến trong cuộc đời tôi. Việc tôi gặp anh Park Jinyeong, người đã dẫn dắt tôi đến con đường ca hát và việc mẹ tôi qua đời. Trước tiên tôi sẽ kể làm thế nào mà tôi gặp Park. Tôi tham gia và một nhóm nhảy thiếu niên tại trường cấp ba. Chúng tôi sống với nhau, nấu nướng, rửa bát và tất nhiên là nhảy tại một câu lạc bộ tại Itaeweon và trường đại học Hongik. Gia đình tôi fải trải qua một giai đoạn khó khăn. Bố tôi kinh doanh nhưng sau vài lần thất bại, ông sang Brazil, để lại cho chúng tôi một bức thư nói rằng ông sẽ trở về khi đã có kinh tế vững chắc. Mẹ tôi tuy bị bệnh nhưng fải gáng vác gia đình. Tôi không thể hiểu tại sao mẹ vẫn làm việc trong khi sức khỏe không được tốt như vậy. Bây giờ tôi cảm thấy là trước đây mình đã thật ngu ngốc và vô trách nhiệm như thê nào vào quãng thời gian đó. Tôi đã quá đam mê nhảy đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy không bằng lòng với bô mẹ của mình. Một ngày, tôi theo một người bạn làm quản lí đến một văn fòng xoãng xĩnh. Và oh, Park Jinyeong của tôi bước vào can phòng. Căn phòng đó là văn phòng JYP entertainment của Jịnyeong. Jinyeong nhìn thấy tôi và hỏi: Tôi có thể hỏi là em muốn làm gì không? Tôi trả lời: em muốn nhảy. Và anh yêu cầu tôi gửi cho anh cuốn băng video để anh nghe thử giọng tôi. "sao, liệu Park Jinyeong và Park Jiyun sẽ đào tạo tôi thành ca sĩ?"Tôi quá hạnh fúc và tôi dã gửi ngay cuốn băng sớm nhất khi tôi đến vào lần sau.
Although I hung out with scarey boys to learn how to dance, I promised my father that I will never smoke and do bad things. I still keep my words about not smoking. Our dancing team practiced hard, and entered the national amateur dance competition held at Lotte World, Jamsil, Seoul to confirming our talent. Although I can't remember what year exactly, Pyo Inbong, the comedian, was the MC of the competition. The name of our danding team was 'Challenger.' I entered the competition with four other guys, and I stood in the middle to dance as I was tall. We didn't receive any award though. Later, I heard from Inbong after I became a singer that Gangta, the singer, had also entered the competition. I took interest in rugby when I was in the second grade of junior high. The boys in ruby club looked cool and I practiced amongst the rugby club members of the school nearby, but I felt like I couldn't do both dance and sports well, so I chose dance. Then it came the last year of junior high and I started to worry about my future. My friend went to liberal arts high schools but I looked for one where I can dance and study at the same time. So, I came to the conclusion of high school for arts. I didn't go to any acting school and I took notes of actors' lines when I watched drama and practiced acting by memorizing them by myself.
Mặc dù tôi vẫn bỏ thời gian lang thang với đám bạn cũ để học nhảy, nhưng tôi đã hứa với cha tôi là sẽ không trở nên hư hỏng. Tôi đã luôn luôn giữ lời hứa của mình về việc không hút thuốc . Tôi cùng những người khác luyện tập 1 cách chăm chỉ và đã thử tham gia cuộc thi nhảy được tổ chức tại Lotte World- Seoul. Tôi không thể nhớ rõ chính xác là vào năm nào, nhưng tôi nhớ, MC của cuộc thi đó là diễn viên hài Pyo Inbong và tên của đội chúng tôi là ''Challenger''. Tôi đứng ở giữa vì tôi là người cao nhất. Tuy nhiên, chúng tôi đã không đạt được giải thưởng nào.
Tôi bắt đầu chú ý đến đội bóng bầu dục của trường khi tôi lên năm hai. Các bạn trong đội rất dễ thương và nhiệt tình. Nhưng tôi nghĩ mình không thể nhảy và chơi bóng tốt trong cùng 1 lúc. Vì vậy tôi đã không tham gia. Tôi thường nhìn các bạn ấy luyện tập vì tôi tập nhảy cách nơi ấy không xa. Bóng bầu dục thật thú vị.
Năm cuối cùng của phổ thông, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình. Tôi muốn 1 ngôi trường mà tôi có thể nhảy và học, vì vậy tôi thi vào 1 trường điện ảnh. Tôi chưa từng học qua 1 khóa diễn xuất nào cả, tôi chỉ chú ý đến hành động của các diễn viên khi tôi xem phim, tìm cách ghi nhớ nó và luyện tập một mình...
[5] I proudly passed the entry exam for Angyang High School of Arts
Since I didn't know anything about acting, I went to the book store, bought all the acting related books and read them all before the entry examination of Angyang High School of Arts. I had to show other special ability, and I looked for something related to dance and decided to prepare mime. I was certain about expressing things with my body. The people who knew me disagreed with me, saying that 'acting is not your thing,' but I worked hard and passed the examination proudly. But now that acting has become a study for me, it didn't look like fun anymore and didn't suit me that well. So, during the freshman year, I passed acting and continued hanging out with the guys and dancing. As people came to know about my dancing, I came to enter various talent shows as the representing competitor and I grabbed the attention of girls as well. Every morning when I go to school and open the locker, there were presents from unknown people. The presents were mostly milk, cakes, flowers and letters. I regret that I didn't try to find out who they were but I was too busy dancing that I didn't have the time to think about girls. In my freshman year, I tried to adapt to acting to a degree, but during the early sophomore year, I came to hate acting classes so much so that I couldn't bear taking it anymore. So I was late for school more than on time and kept my seat during the morning session only, and slipped out during acting training class. So, there I was, indulging myself into dance, and I got 'stamped' as a bad boy.
Tôi đã đến các nhà sách, mua tất cả những cuốn sách nói về diễn xuất trước khi thi vào Angyang High School. Tôi nghĩ là mình phải thể hiện khả năng đặc biệt liên quan đến việc nhảy, tôi đã tìm kiếm và cuối cùng tôi quyết định chọn kịch câm.Tôi rất thích thể hiện tất cả bằng cơ thể của mình. Tuy nhiên, vài người đã không đồng ý và cho rằng diễn xuất không thích hợp với tôi. Nhưng tôi đã cố gắng và thật tuyệt vời là tôi đã vượt qua kì thi một cách đáng tự hào. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là từ đó, nghệ thuật trở thành 1 môn học thực sự, chứ không còn là 1 trò chơi nữa...Suốt những năm học đó, tôi đậu các kì thi và tiếp tục tập nhảy với những người bạn.
Để người khác biết đến khả năng nhảy của mình, tôi đã biểu diễn nhiều tiết mục như một ứng viên đại diện thực sự, và từ đó thì tôi cũng thu hút được khá nhiều sự chú ý của các cô gái. Mỗi ngày tôi đến trường, mở ngăn keó của mình và nhận được rất nhiều món quà vô danh. Các món quà thường là sữa, bánh kẹo, hoa và thư. Tôi hối hận vì đã không thử tìm hiểu xem ai đã gởi chúng, bởi tôi quá bận với việc học nhảy và không thể có thời gian chú ý đến các cô gái. Tôi đã cố gắng học diễn xuất cho tốt, nhưng suốt 2 năm học tôi thực sự nghĩ mình ghét những lớp học diễn . Tôi đến lớp trễ nhìu hơn là đúng giờ và ngồi im tại chỗ trong suốt các buổi, trốn các giờ học... Tôi hầu như lại trở thành 1 chàng trai hư hỏng...
[6] I beat up my teacher with a stick
I'll talk about my 'teacher assault' this time. When I went to Anyang High School or Arts, I beat the buttocks of my teacher because of dance. As I concentrated on dancing and skipped acting team sessions, the senior students started to hate me. They took me to the backyard of the school and beat me up and rebuked me that I shouldn't break the team work. So I changed my mind and decided to 'concentrate on acting than dancing.' But suppressing my desire to dance didn't go too far. One day, I couldn't stand it anymore and ran out of the classroom. The next day, the teacher who was teaching the class came in with a stick. Then, he said, "Beat me with this stick. If you don't, I'll beat other students." There were so many conflicts of thoughts in my head at that moment. Many girls were in the same class and there were only good kids in there. So I thought about what I'm going to do for a bit and beat the teacher's buttocks with the stick. There was nothing I can do at that moment. It was only days before our graduation when the teacher told us about this incident frankly. He said that he never thought that I would really beat him. He used the same trick when he was teaching at another high school for arts, and when teachers play this trick, the student mostly say they are so sorry and cry but we were such a formidable foe.
Lần này tôi sẽ nói về vụ tấn công của tôi vào thầy giáo của mình. Khi tôi đến trường, tôi đã từng đánh thầy của mình vì nhảy.
Khi tôi tập trung vào luyện tập nhảy, và bỏ qua các cuộc họp mặt của đội diễn, những học sinh khác bắt đầu ghét tôi. Họ đưa tôi đến sân sau của trường học, đánh tôi, và cảnh cáo tôi về việc làm hỏng công việc của họ. Tôi đã nghĩ là mình phải tập trung vào học diễn hơn, nhưng những cố gắng của tôi chẳng thể keó dài lâu. Một ngày, tôi không thể chiụ được và trốn khỏi lớp học. và vào ngày tiếp theo, thầy giáo của tôi bước vào lớp với 1 cây gậy. Ông ta đã bảo tôi hãy đánh ông ấy, nếu không thì ông ấy sẽ đánh các học sinh khác. Có rất nhiều mâu thuẫn trong suy nghĩ của tôi. Rất nhiều những cô gái và tất cả học sinh ở đây đều là các đứa trẻ ngoan. Thế nên tôi đã quyết định đứng dậy và cầm lấy cây gậy, đánh vào người thầy giáo...
Và chỉ còn vài ngày trước khi chúng tôi tốt nghiệp, thầy mới kể lại chuyện đó 1 cách thẳng thắn. Ông ta không bao giờ nghĩ là tôi sẽ đánh ông ấy, ông ấy luôn dùng cây gậy đó và tất cả học sinh đều khóc và nói xin lỗi...
[7]Fatal encounter with Park Jinyeong (JYP)
In 2000, the two biggest incidents of my life happened. I met (Park) Jinyeong, who lead me to be a singer, and my mother passed away. I will first talk about how I met Jinyeong. I joined an underground dance team in junior year of my high school. I lived with them, cooking and washing up the dishes, and also danced at the clubs in Itaeweon and Hongik University, which were the "in place" at that time. My family was going through hard times at that time. My father had been in the trade business but after repeated failures, he left us a letter saying that he will return when he's settled and left for Brazil. So, my mother, who had been suffering from diabetes had to support the family. I couldn't understand my mother who kept on working when she was so unwell. I feel that I had been foolish and inconsiderate at that time. I indulged in dance even more as I started to feel dissatisfaction about my parents. One day, I followed a friend who was working as a road manager to a shabby office. Then, oh my, Park Jinyeong walked into the office. That room was the office of Jinyeong's JYP entertainment. Jinyeong saw me, and asked "Can I possibly ask what you do?" I answered, "I dance" and he asked me to send a video tape so he can audition me. 'Wow, will Park Jinyeong, the producer who trained god and Park Jiyun train me to be a singer?' I was so happy at the moment and I sent the tape for audition to him as soon as I came back.
Số mệnh đã đưa tôi đến với Park Jin Yeong (JYP)
Năm 2000, có hai sự kiện lớn đã đến trong cuộc đời tôi. Việc tôi gặp anh Park Jinyeong, người đã dẫn dắt tôi đến con đường ca hát và việc mẹ tôi qua đời. Trước tiên tôi sẽ kể làm thế nào mà tôi gặp Park. Tôi tham gia và một nhóm nhảy thiếu niên tại trường cấp ba. Chúng tôi sống với nhau, nấu nướng, rửa bát và tất nhiên là nhảy tại một câu lạc bộ tại Itaeweon và trường đại học Hongik. Gia đình tôi fải trải qua một giai đoạn khó khăn. Bố tôi kinh doanh nhưng sau vài lần thất bại, ông sang Brazil, để lại cho chúng tôi một bức thư nói rằng ông sẽ trở về khi đã có kinh tế vững chắc. Mẹ tôi tuy bị bệnh nhưng fải gáng vác gia đình. Tôi không thể hiểu tại sao mẹ vẫn làm việc trong khi sức khỏe không được tốt như vậy. Bây giờ tôi cảm thấy là trước đây mình đã thật ngu ngốc và vô trách nhiệm như thê nào vào quãng thời gian đó. Tôi đã quá đam mê nhảy đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy không bằng lòng với bô mẹ của mình. Một ngày, tôi theo một người bạn làm quản lí đến một văn fòng xoãng xĩnh. Và oh, Park Jinyeong của tôi bước vào can phòng. Căn phòng đó là văn phòng JYP entertainment của Jịnyeong. Jinyeong nhìn thấy tôi và hỏi: Tôi có thể hỏi là em muốn làm gì không? Tôi trả lời: em muốn nhảy. Và anh yêu cầu tôi gửi cho anh cuốn băng video để anh nghe thử giọng tôi. "sao, liệu Park Jinyeong và Park Jiyun sẽ đào tạo tôi thành ca sĩ?"Tôi quá hạnh fúc và tôi dã gửi ngay cuốn băng sớm nhất khi tôi đến vào lần sau.
[8] Park Jinyeong pays my mother's hospital bills
(Park) Jinyeong called me after I had sent the audition tape. He said, 'let's release a record' and accepted me as his trainee. I was truly happy, and I danced and practiced singing even harder. While I was absorbed in happiness and working to make my dream come true, my nother's illness worsened severly. My father, who had left for Brazil just like that, came back to Korea after a few months without adapting to the local conditions. My mother played the role of the family's head in place of my father and her illness worsened all of the sudden, but since my mother had been ill frequently from when I was young, I didn't realize that the situation was that serious at that time. My father wandered from region to region even after he had come back, and there was no one to take care of my mother. I also didn't look after my mother well, thinking 'if I'm the only one who works hard for living, so be it.' I told Jinyeong everything about my mother's condition. Then, he said, "I will admit her into the hospital and pay for the bills so you needn't worry," and comforted me. I am truly grateful to him. My mother was hospitalized after that but it was too late by then. At the time my mother was hospitalized, she had severe inflammation already and her entire body had gathered. The people at the hospital also said that I'd better take her home. My mother came back home, and I really feel a lump in my heart when I recall those days. My mother's condition kept on worsening and we took her back to the hospital. Jinyeong and his wife came to the hospital to stay with my mother.
Anh JYP đã trả tiền viện phí cho mẹ tôi.
Anh JYP đã gọi cho tôi và nói rằng" Chúng ta hãy thu âm đi" và tôi đã chấp nhận trở thành ngưòi học việc cho anh. Tôi thực sự hạnh phúc và tôi đã tập nhảy và hát rất chăm chỉ. Tôi chìm đắm trong hạnh fúc và cố gắng biến ước mơ thành sự thật. Còn mẹ tôi thì bệnh ngày càng nặng hơn. Bố tôi trở về hàn quốc sau vài tháng do không quen với điều kiện ở đấy. Mẹ vẫn giữ vai trò trụ cột trong gia đình thay cho bố tôi và bệnh của mẹ ngày càng nặng thêm, nhưng lúc mẹ ốm, tôi còn trẻ, tôi không đánh giá hết tình hình nghiêm trọng như thế nào vào thời điểm đó.
Bố tôi thì đi hết vùng này đến vùng khác từ sau khi ông trở về và không một ai chăm sóc mẹ tôi. Tôi cũng vậy, tôi đã không quan tâm đúng mức tới mẹ. và nghĩ rằng tôi sẽ là người làm việc chăm chỉ để kiếm sống. Tôi nói hết mọi tình cảnh của mẹ cho JYP.
Anh nói: Tôi sẽ giúp bà nhập viện và trả tiền viện fí nên em không phải lo lắng". và an ủi tôi. Tôi thực sự rất biết ơn anh. Mẹ tôi đã vào bệnh viện, nhưng tất cả đã quá muộn. Lúc mẹ vào viện, bà có những chỗ sưng rất nghiêm trọng, toàn thân gầy dộc. Mọi người trong bệnh viện nói tốt hơn hết là nên đưa bà về nhà. Mẹ tôi trở về nhà. Và bây giờ tôi thực sự cảm thấy đau đớn khi nhắc lại những ngày tháng đó. Nhưng tình trạng của mẹ lại tồi tệ hơn nữa, chúng tôi lại đưa bà trở về bệnh viện. Jingyeong và vợ đã đến bệnh viện chăm sóc mẹ tôi.
[9] How can someone like you dance?
Although so many people helped, my mother fell into a coma, and passed away just like that. My mother said her last words as she passed away. She told me to look after my sister well, and I promised her to do so. Also, in my heart, I told myself over and over to do my best and become the best. My heart still aches when I think of my mother. I could have shown her how well I am doing if only she could wait a little more... When my heart breaks I recall how I neglected my family while I could have been really good. I practiced even harder after my mother passed away. Jinyeong didn't teach things one by one but he showed the way to do them. Our company made a video tape with 12 soul dance motions and 9 steps and I practiced until I got tired of it. When Jinyeong wasn't busy, he'd visit the studio to see me dancing and teach me. But he never said a word of compliment to me. Nowadays he often says "great or good job" but in those days, he used to discourage me, saying "how can someone like you dance? It will never work." That was his way of training. When Jinyeong couldn't train me because of his music works in the US, I had to fight against loneliness. I stayed at the studio until late after everybody's gone home to compose dances and practice and at times, I was really lonely and depressed. So, the method I came up with was to practice singing and dancing in the subway and buses.
Mặc dù đã cố cứu chữa, nhưng bệnh quá nặng, bà đã qua đời. Trước khi mất, mẹ đã dặn tôi fải chăm sóc tốt em gái tôi và tôi hứa với mẹ sẽ làm điều đó. Thật vậy, trong sâu thẳm trái tim tôi tự nói với mình hàng ngàn lần tôi fải làm hết sức mình và trở thành tốt nhất. Mỗi khi nghĩ đến mẹ tôi luôn cảm thấy xót xa. Tôi có thể chỉ cho mẹ thấy tôi đã làm tốt mọi việc như thế nào nếu như mẹ có thể đợi thêm một chút nữa... Nỗi đau gợi cho tôi về việc mình đã sao nhãng gia đình như thê nào, vậy tôi nhất đinh fải trở thành một người thành công.
Anh JYP không dạy từng cái một cho tôi mà anh chỉ cho tôi con đường để thực hiện chúng. Chúng tôi thực hiện video tape với 12 soul dance và 9 stép. Tôi luôn thực hiện chúng cho đến khi tôi thấm mệt thì thôi Khi Jinyeong không bận, anh đến tham fòng studio và xem tôi nhảy, dạy tôi nhảy. Nhưng anh không bao giờ nói một lời khen. Bây giờ Anh hay nói: tuyệt hoặc làm tốt lắm nhưng ngày trước anh thường chê tôi: "Một người như cậu thì làm sao có thể nhảy được?Đó vẫn chưa fải là làm việc." Đó là cách huấn luyên của anh. Khi Jinyeong không thể tiếp tục huấn luyện tôi vì rằng anh có công việc ở bên Mĩ. Tôi fải cố gắng trong hiu quạnh. Tôi luôn ở lại tại studion sau khi mọi người đã về nhà để tạo các điệu nhảy và thực hành chúng. Vào thời gian này tôi thực sự cô đơn và nặng nề. Vậy cách mà tôi thoát ra là luyện hát và nhảy mọi nơi: trong tàu điện ngầm, trên xe bus
[10] Fighting against loneliness
I got so tired practicing alone. So I practiced like a crazy on the way to the studio and back home. I sang to the music loudly, composed dances that will fit the song, and danced in the subway and buses openly. To others, I was an 'insane' guy. Although I felt uneasy that I might not become a singer after Jinyeong left for the US to become a producer, but I fought against loneliness and practiced hard alone. And Jinyeong came back from the US after completing his work as a producer. So, I thought I'd be working on my album right away, but Jinyeong said that his album is to be released first because he has a good song. So, my debut album was postponed to August. And I composed the dance for. Also, I worked as Jinyeong's dancer. Although it was a good chance to experience the stage, but going everywhere with Jinyeong everyday and practicing was very difficult. While Jinyeong talked to his wardrobes and road managers or resting, I was still practicing without a rest. I had to sing automatically whenever Jinyeong waves his hand, and I repeated singing the same song almost a hundred time a day. Each time, I got hit on the head because I "get the wrong notes again". Getting hit in the head sounds like nothing but being hit on the same spot again hurts quite a bit.
Tôi luyện tập đến lúc mệt nhoài. Cứ như thế, tôi đã luyện tập như điên kể cả trên đường đến studio và trên đường trở về nhà. Tôi hát, biên tập điệu nhảy theo bài hát và tập luyện chúng khắp nơi. Đối với những người khác tôi là một thằng khùng. Mặc dù tôi cảm thấy không dễ để trở thành ca sĩ sau khi Jinyeong chuyển qua Mĩ để trở thành nhà sản xuất, nhưng tôi cô gắng chóng lại sự cô đơn và thực hành chăm chỉ một mình. Và rồi anh JYP cũng trở về từ US sau khi đã hoàn tất công việc.
Vậy tôi nghĩ tôi chuẩn bị cho album luôn, nhưng anh JYP nói rằng album của anh sẽ tung ra trước vì anh có chất giọng tốt hơn vì thế album đầu tay của tôi được dời đến tháng 8. Mặc dù các bước nhảy trong bài hát ko hoàn toàn do tôi biên tập nhưng phần lớn là do tôi tự chế ra. Như vậy, tôi làm trong vai trò là dancer của anh JYP. Đấy là cơ hội tốt cho kinh nghiệm trình diễn, nhưng đi khắp nơi với Jingyeong mỗi ngày và luyện tập thật là khó khăn. Khi anh JYP nói chuyện với chuyên gia phục trang và trợ lí quản lí hay nghỉ ngơi, tôi vẫn luyện tập không hề nghỉ. Tôi fải tự động hát bất cứ khi nào Jinyeong ra hiệu và tôi nhắc lại cùng một bài hát đến hàng ngàn lần trong ngày. Mỗi lần tôi tự đánh vào đầu bởi vì tôi lại vào nhầm nhạc.
[11] Working on my album has setbacks and delays
While I was back dancing for (Park) Jinyeong, I think I sang the song alone, a number that is in my album, almost a hundred times. In the van where others were sleeping and resting, I sang the song endlessly to the waving of Jinyeong's hand. I kept on practicing like that and waited for August when my album would be released. Then, as August came, the situation changed again. It was time to release(Park) Jiyun's album, who's in the same management company. My album was postponed to November again. My anxiety grew in those series of events. After working on Jiyun's album, Jinyeong left for the US again. I held onto practicing singing in uneasiness as I had nothing else to hang onto. I wondered if I'll ever release my own album after all these hard working for 2 years and that I was growing old for a dance singer. Upon his return to Korea around February this year, Jinyeong said "let release your album this time for real" and recording was over in 1 month. The recording didn't take long because all songs had been out already. At last, the debut stage of was on April 28. I wanted to show everything I had practiced so far - the song and the dance - but it didn't go as well as I had thought. Although I didn't make any particular mistake, I was tense and couldn't move my body freely. But I told myself 'it will be the end if I don't do it right this time' and faced my fans contiuously, and I gradually gained self-confidence.
Trong khi tôi là nhảy phụ họa cho anh JYP, tôi nghĩ tôi đã hát "Baby, baby", một bài hat trong đĩa của tôi, hơn ngàn lần. Trong khi mọi người ngủ hay nghỉ ngơi, tôi vẫn hát liên tục theo ra hiệu của anh JYP. Tôi cứ luyện tập như vậy và đợi đến tháng 8 để đĩa của tôi được tung ra. Và cuối cùng tháng 8 cũng đến, mọi việc lại thay đổi. Đây là thời điểm tung ra đĩa của Park Jiyun, người cùng công ty. Album của tôi fải đợi đến tháng 11. Nỗi băn khoăn của tôi lớn dần sau những sự kiện này. Sau khi thực hiện album cho Jiyun, Jinyeong lại sang Mĩ. Tôi đã tự hỏi liệu tôi có bao giờ tung ra được đĩa của riêng mình sau 2 năm làm việc cham chỉ và tôi đã hát khá hơn. Thế rồi, anh ý trở về Hàn vào khoảng tháng hai, anh nói: bây giờ đến lượt tung ra album của cậu và việc thu âm chỉ trong vòng 1 tháng. Quả thực việc thu âm không kéo dài bởi vì chúng đã được chuẩn bị kĩ càng.
Cuối cùng thì buổi trình diễn đầu tay "Bad man" cũng diễn ra và ngày 28/04. Tôi muốn thể hiện tất cả mọi thứ mà tôi đã dày công luyện tập: bài hát, điệu nhảy. Nhưng tôi không đạt kết quả tốt như tôi nghĩ. Mặc dù tôi không fạm fải những sai lầm đặc biệt, nhưng tôi cảm thấy căng thăng và không thể chuyển động cơ thể một cách mềm dẻo được. Nhưng tôi tự nói với chính mình "Nó sẽ là dấu chấm hết nếu tôi không làm đúng chúng vào lần này" và sự có mặt của các fan làm tôi lấy lại được tự tin.
[12 ending] I want to succeed as a fashion desinger as well
The comment that made me feel the worst since I started to perform as a singer was "why aren't you singing live?" Since I practiced singing so hard, I was sure that I can sing live. But since I wasn't experienced much and being a newbie, I had to lip-synch on stage more than not. I was left distressed until I sang live at of MBC TV in end of June. People complimented that "I thought you danced well, but you sing well too" and they were surprised on the other hand. Hearing compliments after singing live was the best memory I have until now. And my greatest wish is to become a singer who sings live well. It's been only three months since my debut. I was known by the song and its succeeding song is getting even more popularity among fans. So, I will be working hard until the end of this year. Recently, I've challenged the new territory of acting. I will be playing the role of a 'player' in a sitcom and I find acting very interesting. I want to show my all-round talent that sings and acts well, and later, I want to succeed as a fashion designer. My biggest dream now it to stand tall as a successful singer in 10 years, and by then, I will start design studies. And in 20 years from now, I want to be acknowledged as a designer too.
I thank all the fans for reading the star story of a three month old newbie singer's star story. (2002)
Lời nhận xét "Tại sao tôi không hát live" đã làm tôi cảm thấy thật sự tồi tệ kể từ khi tôi bắt đầu biểu diễn như một ca sĩ. Tôi đã luyện hát rất chăm chỉ và tôi chắc tôi có thể hát live được. Nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm và là người mới nên tôi fải hát lip-synch tại buổi diễn hơn là không.
Tôi đã lo lắng khi tôi hát live tại MBC TV vào cuối tháng 6. Nhưng mọi người bắt đầu khen thưởng, "tôi nghĩ rằng anh nhảy tốt và hát cũng vậy" và họ đã ngạc nhiên. Cảm nhận những lời khen từ việc hát live là thời gian đẹp nhất mà tôi từng có. Và điều ước lớn nhất của tôi là trở thành ca sĩ thực thụ. Chỉ trong khoảng thời gian ba tháng, tôi trở nên nổi tiếng và có thêm được nhiều fan ủng hộ. Vậy tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ. Hiện tại, tôi đang thử sức làm diễn viên. Tôi sẽ vào vài "player" trong 1 sitcom và tôi thấy đóng fim rất là thú vị. Tôi muốn thể hiện mọi tài năng của mình: hát tốt, diễn tốt và sau này, tôi muốn tiếp tục như là một nhà tạo mẫu. Mong muốn lớn nhất của tôi là giữ được vị trí trong 10 năm và sau đó tôi sẽ bắt đầu học tạo mốt. Và 20 năm kể từ bây giờ tôi cũng muốn được thừa nhận như một nhà mẫu.
Tôi chân thành cám ơn tất cả các fan đã đọc câu chuyện này của tôi.
(Park) Jinyeong called me after I had sent the audition tape. He said, 'let's release a record' and accepted me as his trainee. I was truly happy, and I danced and practiced singing even harder. While I was absorbed in happiness and working to make my dream come true, my nother's illness worsened severly. My father, who had left for Brazil just like that, came back to Korea after a few months without adapting to the local conditions. My mother played the role of the family's head in place of my father and her illness worsened all of the sudden, but since my mother had been ill frequently from when I was young, I didn't realize that the situation was that serious at that time. My father wandered from region to region even after he had come back, and there was no one to take care of my mother. I also didn't look after my mother well, thinking 'if I'm the only one who works hard for living, so be it.' I told Jinyeong everything about my mother's condition. Then, he said, "I will admit her into the hospital and pay for the bills so you needn't worry," and comforted me. I am truly grateful to him. My mother was hospitalized after that but it was too late by then. At the time my mother was hospitalized, she had severe inflammation already and her entire body had gathered. The people at the hospital also said that I'd better take her home. My mother came back home, and I really feel a lump in my heart when I recall those days. My mother's condition kept on worsening and we took her back to the hospital. Jinyeong and his wife came to the hospital to stay with my mother.
Anh JYP đã trả tiền viện phí cho mẹ tôi.
Anh JYP đã gọi cho tôi và nói rằng" Chúng ta hãy thu âm đi" và tôi đã chấp nhận trở thành ngưòi học việc cho anh. Tôi thực sự hạnh phúc và tôi đã tập nhảy và hát rất chăm chỉ. Tôi chìm đắm trong hạnh fúc và cố gắng biến ước mơ thành sự thật. Còn mẹ tôi thì bệnh ngày càng nặng hơn. Bố tôi trở về hàn quốc sau vài tháng do không quen với điều kiện ở đấy. Mẹ vẫn giữ vai trò trụ cột trong gia đình thay cho bố tôi và bệnh của mẹ ngày càng nặng thêm, nhưng lúc mẹ ốm, tôi còn trẻ, tôi không đánh giá hết tình hình nghiêm trọng như thế nào vào thời điểm đó.
Bố tôi thì đi hết vùng này đến vùng khác từ sau khi ông trở về và không một ai chăm sóc mẹ tôi. Tôi cũng vậy, tôi đã không quan tâm đúng mức tới mẹ. và nghĩ rằng tôi sẽ là người làm việc chăm chỉ để kiếm sống. Tôi nói hết mọi tình cảnh của mẹ cho JYP.
Anh nói: Tôi sẽ giúp bà nhập viện và trả tiền viện fí nên em không phải lo lắng". và an ủi tôi. Tôi thực sự rất biết ơn anh. Mẹ tôi đã vào bệnh viện, nhưng tất cả đã quá muộn. Lúc mẹ vào viện, bà có những chỗ sưng rất nghiêm trọng, toàn thân gầy dộc. Mọi người trong bệnh viện nói tốt hơn hết là nên đưa bà về nhà. Mẹ tôi trở về nhà. Và bây giờ tôi thực sự cảm thấy đau đớn khi nhắc lại những ngày tháng đó. Nhưng tình trạng của mẹ lại tồi tệ hơn nữa, chúng tôi lại đưa bà trở về bệnh viện. Jingyeong và vợ đã đến bệnh viện chăm sóc mẹ tôi.
[9] How can someone like you dance?
Although so many people helped, my mother fell into a coma, and passed away just like that. My mother said her last words as she passed away. She told me to look after my sister well, and I promised her to do so. Also, in my heart, I told myself over and over to do my best and become the best. My heart still aches when I think of my mother. I could have shown her how well I am doing if only she could wait a little more... When my heart breaks I recall how I neglected my family while I could have been really good. I practiced even harder after my mother passed away. Jinyeong didn't teach things one by one but he showed the way to do them. Our company made a video tape with 12 soul dance motions and 9 steps and I practiced until I got tired of it. When Jinyeong wasn't busy, he'd visit the studio to see me dancing and teach me. But he never said a word of compliment to me. Nowadays he often says "great or good job" but in those days, he used to discourage me, saying "how can someone like you dance? It will never work." That was his way of training. When Jinyeong couldn't train me because of his music works in the US, I had to fight against loneliness. I stayed at the studio until late after everybody's gone home to compose dances and practice and at times, I was really lonely and depressed. So, the method I came up with was to practice singing and dancing in the subway and buses.
Mặc dù đã cố cứu chữa, nhưng bệnh quá nặng, bà đã qua đời. Trước khi mất, mẹ đã dặn tôi fải chăm sóc tốt em gái tôi và tôi hứa với mẹ sẽ làm điều đó. Thật vậy, trong sâu thẳm trái tim tôi tự nói với mình hàng ngàn lần tôi fải làm hết sức mình và trở thành tốt nhất. Mỗi khi nghĩ đến mẹ tôi luôn cảm thấy xót xa. Tôi có thể chỉ cho mẹ thấy tôi đã làm tốt mọi việc như thế nào nếu như mẹ có thể đợi thêm một chút nữa... Nỗi đau gợi cho tôi về việc mình đã sao nhãng gia đình như thê nào, vậy tôi nhất đinh fải trở thành một người thành công.
Anh JYP không dạy từng cái một cho tôi mà anh chỉ cho tôi con đường để thực hiện chúng. Chúng tôi thực hiện video tape với 12 soul dance và 9 stép. Tôi luôn thực hiện chúng cho đến khi tôi thấm mệt thì thôi Khi Jinyeong không bận, anh đến tham fòng studio và xem tôi nhảy, dạy tôi nhảy. Nhưng anh không bao giờ nói một lời khen. Bây giờ Anh hay nói: tuyệt hoặc làm tốt lắm nhưng ngày trước anh thường chê tôi: "Một người như cậu thì làm sao có thể nhảy được?Đó vẫn chưa fải là làm việc." Đó là cách huấn luyên của anh. Khi Jinyeong không thể tiếp tục huấn luyện tôi vì rằng anh có công việc ở bên Mĩ. Tôi fải cố gắng trong hiu quạnh. Tôi luôn ở lại tại studion sau khi mọi người đã về nhà để tạo các điệu nhảy và thực hành chúng. Vào thời gian này tôi thực sự cô đơn và nặng nề. Vậy cách mà tôi thoát ra là luyện hát và nhảy mọi nơi: trong tàu điện ngầm, trên xe bus
[10] Fighting against loneliness
I got so tired practicing alone. So I practiced like a crazy on the way to the studio and back home. I sang to the music loudly, composed dances that will fit the song, and danced in the subway and buses openly. To others, I was an 'insane' guy. Although I felt uneasy that I might not become a singer after Jinyeong left for the US to become a producer, but I fought against loneliness and practiced hard alone. And Jinyeong came back from the US after completing his work as a producer. So, I thought I'd be working on my album right away, but Jinyeong said that his album is to be released first because he has a good song. So, my debut album was postponed to August. And I composed the dance for
Tôi luyện tập đến lúc mệt nhoài. Cứ như thế, tôi đã luyện tập như điên kể cả trên đường đến studio và trên đường trở về nhà. Tôi hát, biên tập điệu nhảy theo bài hát và tập luyện chúng khắp nơi. Đối với những người khác tôi là một thằng khùng. Mặc dù tôi cảm thấy không dễ để trở thành ca sĩ sau khi Jinyeong chuyển qua Mĩ để trở thành nhà sản xuất, nhưng tôi cô gắng chóng lại sự cô đơn và thực hành chăm chỉ một mình. Và rồi anh JYP cũng trở về từ US sau khi đã hoàn tất công việc.
Vậy tôi nghĩ tôi chuẩn bị cho album luôn, nhưng anh JYP nói rằng album của anh sẽ tung ra trước vì anh có chất giọng tốt hơn vì thế album đầu tay của tôi được dời đến tháng 8. Mặc dù các bước nhảy trong bài hát ko hoàn toàn do tôi biên tập nhưng phần lớn là do tôi tự chế ra. Như vậy, tôi làm trong vai trò là dancer của anh JYP. Đấy là cơ hội tốt cho kinh nghiệm trình diễn, nhưng đi khắp nơi với Jingyeong mỗi ngày và luyện tập thật là khó khăn. Khi anh JYP nói chuyện với chuyên gia phục trang và trợ lí quản lí hay nghỉ ngơi, tôi vẫn luyện tập không hề nghỉ. Tôi fải tự động hát bất cứ khi nào Jinyeong ra hiệu và tôi nhắc lại cùng một bài hát đến hàng ngàn lần trong ngày. Mỗi lần tôi tự đánh vào đầu bởi vì tôi lại vào nhầm nhạc.
[11] Working on my album has setbacks and delays
While I was back dancing for (Park) Jinyeong, I think I sang the song
Trong khi tôi là nhảy phụ họa cho anh JYP, tôi nghĩ tôi đã hát "Baby, baby", một bài hat trong đĩa của tôi, hơn ngàn lần. Trong khi mọi người ngủ hay nghỉ ngơi, tôi vẫn hát liên tục theo ra hiệu của anh JYP. Tôi cứ luyện tập như vậy và đợi đến tháng 8 để đĩa của tôi được tung ra. Và cuối cùng tháng 8 cũng đến, mọi việc lại thay đổi. Đây là thời điểm tung ra đĩa của Park Jiyun, người cùng công ty. Album của tôi fải đợi đến tháng 11. Nỗi băn khoăn của tôi lớn dần sau những sự kiện này. Sau khi thực hiện album cho Jiyun, Jinyeong lại sang Mĩ. Tôi đã tự hỏi liệu tôi có bao giờ tung ra được đĩa của riêng mình sau 2 năm làm việc cham chỉ và tôi đã hát khá hơn. Thế rồi, anh ý trở về Hàn vào khoảng tháng hai, anh nói: bây giờ đến lượt tung ra album của cậu và việc thu âm chỉ trong vòng 1 tháng. Quả thực việc thu âm không kéo dài bởi vì chúng đã được chuẩn bị kĩ càng.
Cuối cùng thì buổi trình diễn đầu tay "Bad man" cũng diễn ra và ngày 28/04. Tôi muốn thể hiện tất cả mọi thứ mà tôi đã dày công luyện tập: bài hát, điệu nhảy. Nhưng tôi không đạt kết quả tốt như tôi nghĩ. Mặc dù tôi không fạm fải những sai lầm đặc biệt, nhưng tôi cảm thấy căng thăng và không thể chuyển động cơ thể một cách mềm dẻo được. Nhưng tôi tự nói với chính mình "Nó sẽ là dấu chấm hết nếu tôi không làm đúng chúng vào lần này" và sự có mặt của các fan làm tôi lấy lại được tự tin.
[12 ending] I want to succeed as a fashion desinger as well
The comment that made me feel the worst since I started to perform as a singer was "why aren't you singing live?" Since I practiced singing so hard, I was sure that I can sing live. But since I wasn't experienced much and being a newbie, I had to lip-synch on stage more than not. I was left distressed until I sang live at of MBC TV in end of June. People complimented that "I thought you danced well, but you sing well too" and they were surprised on the other hand. Hearing compliments after singing live was the best memory I have until now. And my greatest wish is to become a singer who sings live well. It's been only three months since my debut. I was known by the song and its succeeding song is getting even more popularity among fans. So, I will be working hard until the end of this year. Recently, I've challenged the new territory of acting. I will be playing the role of a 'player' in a sitcom and I find acting very interesting. I want to show my all-round talent that sings and acts well, and later, I want to succeed as a fashion designer. My biggest dream now it to stand tall as a successful singer in 10 years, and by then, I will start design studies. And in 20 years from now, I want to be acknowledged as a designer too.
I thank all the fans for reading the star story of a three month old newbie singer's star story. (2002)
Lời nhận xét "Tại sao tôi không hát live" đã làm tôi cảm thấy thật sự tồi tệ kể từ khi tôi bắt đầu biểu diễn như một ca sĩ. Tôi đã luyện hát rất chăm chỉ và tôi chắc tôi có thể hát live được. Nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm và là người mới nên tôi fải hát lip-synch tại buổi diễn hơn là không.
Tôi đã lo lắng khi tôi hát live tại MBC TV vào cuối tháng 6. Nhưng mọi người bắt đầu khen thưởng, "tôi nghĩ rằng anh nhảy tốt và hát cũng vậy" và họ đã ngạc nhiên. Cảm nhận những lời khen từ việc hát live là thời gian đẹp nhất mà tôi từng có. Và điều ước lớn nhất của tôi là trở thành ca sĩ thực thụ. Chỉ trong khoảng thời gian ba tháng, tôi trở nên nổi tiếng và có thêm được nhiều fan ủng hộ. Vậy tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ. Hiện tại, tôi đang thử sức làm diễn viên. Tôi sẽ vào vài "player" trong 1 sitcom và tôi thấy đóng fim rất là thú vị. Tôi muốn thể hiện mọi tài năng của mình: hát tốt, diễn tốt và sau này, tôi muốn tiếp tục như là một nhà tạo mẫu. Mong muốn lớn nhất của tôi là giữ được vị trí trong 10 năm và sau đó tôi sẽ bắt đầu học tạo mốt. Và 20 năm kể từ bây giờ tôi cũng muốn được thừa nhận như một nhà mẫu.
Tôi chân thành cám ơn tất cả các fan đã đọc câu chuyện này của tôi.
0 comments:
Post a Comment